Lúc đó bạn đang ở đâu? Bạn đang trong tình trạng nào? Bạn bè của bạn là những ai? Bạn đã có những ước mơ hay niềm hy vọng nào? Nếu đã có ai hỏi bạn,"Mười hay hai mươi năm sau, bạn sẽ ra sao?"bạn đã trả lời họ thế nào? Hôm nay bạn có ở trong tình trạng giống như bạn đã mong ước lúc đó không? Một hay hai thập niên có thể trôi qua thật nhanh, phải không bạn?Phải có hai tòa nhà cỡ như Trung Tâm Thương Mại Thế Giới mới bằng sức chứa của bộ não chúng ta! Thế mà khối chất xám nặng khoảng một ký rưỡi này có thể cho bạn năng lượng tức khắc để tìm ra những giải pháp cho các thách đố và tạo những cảm xúc mãnh liệt hơn bất kỳ thứ gì trong kho công nghệ hiện đại của con người.Chúng ta trở nên giống một chiếc máy tính công cộng, để mặc cho đủ loại lập trình viên nghiệp dư ai muốn truy cập cũng được.Tóm lại, bạn hãy thông truyền các nguyên tắc của bạn và hãy tìm hiểu các nguyên tắc của những người sống quanh bạn.Một phần của vấn đề là chúng ta đã quá quen sử dụng từ"quyết định" theo một nghĩa quá lỏng lẻo khiến nó gần như đồng nghĩa với một danh sách các điều ước.Trong chiến tranh Triều Tiên, rất nhiều tù binh Mỹ đã tố giác các bạn tù của mình.Bạn có nhận ra rằng khi đầu óc bạn quá chìm ngập trong điều gì, bạn quên mất thời gian không? Tại Sao? Vì bạn không còn tập trung vào thời gian nữa.Tất nhiên bạn không muốn mình thuộc hạng người ấy.Thật kỳ lạ chúng ta thường sử dụng trí thông minh của mình để đi vào những tâm trạng cảm xúc vô ích, đang khi quên đi biết bao nhiêu năng khiếu bẩm sinh mà ai trong chúng ta đều có sẳn.Trong cuộc phỏng vấn, ông chia sẻ với tôi một câu chuyện chứng tỏ niềm tin của chúng ta ảnh hưởng mạnh mẽ trên thân xác chúng ta như thế nào.
