Lúc nhỏ tôi nhớ có lần vì giành nhau một miếng bánh mà chúng tôi đã đánh nhau, lần đó ba mẹ không có ở nhà, vì nhỏ hơn nên dù "nổ lực" hết mình tôi vẫn phải chịu phần thua.Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích.Mình đã nói là coi nhau như bạn bè thôi cũng được, vậy mà,… thếCái ngày chị chuẩn bị lên đường, tôi nghĩ mình hẳn phải thấy vui sướng lắm vì sắp được tự do và từ nay sẽ được "làm vua một cõi", sẽ không bị ai chiếm bàn học, chiếm máy tính hay giành ăn những món ngon của mẹ nữa và nhất là có thể ngủ thật đã giấc mỗi buổi tối mà không sợ bị ai phá bỉnh.Là một sinh viên ngành thiết kế, khi vừa học xong học kỳ I, tôi muốn thử sức mình với một công việc làm thêm nào đó thuộc chuyên ngành của mình để học thêm kinh nghiệm thực tế, vừa để trang trãi một phần gánh nặng về chi phí cho gia đình."Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Hậu nói là dẫn cả bọn đi uống mía, nhưng thật ra lại dẫn cả bọn đi vòng vòng mệt khô cổ họng rồi phán một câu tỉnh nguội: “Ủa, tao nói là dẫn cả bọn đi uống nước miếng mà, đâu phải nước mía, tụi bây nghe nhằm rồi! Cổ họng đứa nào cũng khô cả rồi phải không, vậy là đạt chỉ tiêu đề ra rồi còn gì! he.Ba Chip vốn là người đàn ông nghiêm nghị, ít nói, ít khi biểu lộ sắc thái tình cảm trên khuôn mặt.Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào.Chẳng muốn nói gì nhưng luôn mong chờ sự thấu hiểu và cũng dễ dàng thấu hiểu người khác mà chẳng đợi phải nói nhiều.