Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
